THA QUỐC ANH HÙNG
Truyện ngắn (PHẠM THÁI QUỲNH)
Năm Kỷ Dậu - 1309 thời Anh Tông nhà Trần, một sinh linh kính cáo thiên địa rằng nhân gian thêm một tiếng khóc. Đáng buồn là đứa trẻ ấy lại chào vầng dương trên đất Trung Nguyên, mặc dù sinh linh mang tinh phách Đông A. Có điều "Quốc phá sơn hà tại", sông núi vẫn sông núi Hoa Hạ nhưng triều đình lại của Mông Thát. Hán tộc miệt thị gọi là rợ Hồ - rợ Hung nô. Nhưng thật mỉa mai, Trung Nguyên vĩ đại phải quỳ gối trước rợ đó. Còn Đại Việt nhược tiểu "man di", già trẻ gái trai chỉ có năm triệu mà đã ba lần dạy cho cường tặc Mông Nguyên biết thế nào là: "Nam quốc sơn hà Nam đế cư". Khi toàn dân Đại Việt tấu khải ca là lúc cha đứa trẻ huyễn hoặc tự lừa mình: "Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên"!